Khi fan đã ra đi còn lai tôiCho từng ngày nhưng mà tôi ước ao nhớ người Chờ tín đồ và hát hát lên, yêu em mà lại thôi Tôi thì thầm ước ý muốn em trở lại đâyNgười yêu thương đang cất cách ra điMãi mãi ko về, xuyên suốt kiếp không vềAnh quên tôi thiệt sao, tình mình Lãng Quên Chiều Thu Remix | Người Ra Đi Mãi Mãi Bỏ Lại Anh Với Trời ♫ PL OfficialLãng Quên Chiều Thu - Hoa Vinh OfficialLink MP3: Tôi vẫn không thể tin vào việc em bỏ tôi ra đi quá nhanh. Chỉ sau một cuộc điện thoại, mà tôi đã mất T mãi mãi… Trong tôi lúc này là cảm giác sợ hãi, đau đớn và hoang mang tột cùng. Không còn em trên cõi đời này, cuộc sống với tôi không còn ý nghĩa. ĐK: Người ra [Am] đi, bỏ lại [Dm] đây chất ngất những [G] đớn đau Và con [C] tim nhớ thương mong [F] chờ Sao em ra [E7] đi rồi người yêu [Am] hỡi Người nơi [Dm] đâu đêm nay có [G] nhớ chăng Tình say [C] đắm đã trao cho [F] người Sao nay em [E7] quên đi rồi giấc [Am] mơ xưa. 2. Đến bên anh một [Am] lần dẫu [G] chỉ một lần Trạng thái: Full [Tác giả Yvone -- Thể loại: Tiểu thuyết ] Truyện Người Tôi Yêu Đã Ra Đi Mãi Mãi của tác giả Yvone thuộc thể loại tiểu thuyết hiện đại, nhất thụ nhất công, ngược luyến, kinh điển, (BE?). Chúng tôi đều biết trước sẽ không đi đến đâu, nhưng là lần này đến lần khác bỏ qua hết thảy. . Sau khóa huấn luyện quân sự, chúng tôi chính thức đi học, Thuộc ngành tin học đặc biệt ít nữ sinh, còn nhớ khóa tôi chỉ có ba người, ít đến đáng thương. Đã thế những khoa khác cũng không có nhiều nữ sinh, vì thế yêu cầu đối với bọn họ đương nhiên được hạ xuống, chỉ cần không quá nam tính, chỉ cần tính cách dịu dàng một chút liền có vô số người theo loại tình cảnh đó, Tôn Dập lại để chúng tôi biết thế nào là rượu thịt lầu son đem khoe kẻ đói. Cứ hai, ba ngày em lại nhận được những phong thư nhiều màu sắc đẹp mắt, mọi người không tranh nhau đọc thì cũng đem vứt vào thùng rác. Nhìn phong thư nắn nót ghi tên Tôn Dập bên ngoài bị ngâm nước đến nhòe chữ, tôi cũng thấy cảm thương cho những cô gái kia. Có lúc buồn chán không biết làm gì, mọi người lại đi lượm lại phong thư trong thùng rác và đọc. Đọc rồi mới kinh ngạc vô cùng, không nghĩ em được nhiều người theo đuổi như thế. Không bao giờ thấy em cùng nữ sinh thân cận, thế nhưng viết thư cho em còn có hoa khôi của trường, có cả Thu Hương- nữ sinh xinh đẹp nhất. Hơn nữa hầu hết nữ sinh viết thư cho em đều hẹn thế này cuối tuần x, buổi tối tại x, khu x, đường x đợi cậu, mình sẽ đợi cho tới khi cậu tới thì thôi. Không biết những cô gái này sau đó thế nào, có lẽ vẫn là đứng đợi em cho đến lạnh cóng cũng mong gặp em. Bọn tôi ở kí túc xá hết lòng khuyên em nên thử đi xem sao, hiện tại em được ái mộ như vậy, sau này biết khi nào mới có người như thế theo đuổi em. Nhưng là, em mờ mịt nhìn chúng tôi, nói rằng khi đó thì em sẽ theo đuổi người ta, chúng tôi chẳng biết phải nói gì từng nói với tôi rằng, yêu đương hiện tại không có nghĩa lí gì với em cả, cũng không muốn tìm nữ sinh chỉ để chơi đùa. Tôi cười, bao nhiêu nữ sinh vây quanh như vậy, em một chút cảm giác cũng không, chỉ có thể là Gay. Ngày đó chỉ là nói đùa một câu như vậy, hiện tại nghĩ cảm thấy như châm chọc, tôi đã không chỉ là nói miệng, mà còn là tự mình chơi với chống cằm suy nghĩ, hỏi tôi “Cậu nói xem vì sao nữ sinh lại thích tôi? Tôi một chút cũng không biết gì về họ.”Tôi nói “Cậu đẹp trai.”Em vẫn như cũ không có câu trả lời cho mình, lại lẩm bẩm “Thế à? Sao tôi không biết?”Tôi cũng trêu em, phụ họa theo. “Đúng vậy, tôi lớn lên cũng không thấy mình đẹp trai.”Em liếc mắt nhìn tôi một cái, nhàn nhạt bảo “Thì cũng đâu có ai khen cậu đẹp.”Tôi sửng sốt một chút, em thì nhìn tôi cười thật tươi, thật vui chuyện tình cảm, mẹ tôi vẫn luôn khích lệ, tha thiết muốn tôi dẫn về một cô gái cho mẹ. Mẹ thật thích những cô gái trắng trẻo, thông minh, hiền lành. Còn tôi thì lại là đứa vô cùng nghịch ngợm, không ít lần chọc người khác tức điên lên. Sau khi kết thúc kì thi đại học, mẹ vẫn cứ nói mãi về vấn đề đó, ý muốn tôi mau tìm cho mẹ một cô con dâu xinh đẹp, nhu thuận, việc sinh hoạt, ăn ở mẹ sẽ lo cho tất, coi như là lệ phí tình yêu. Bởi thế mà khi học đại học, tôi cũng không thể coi là không chơi bời một chút. Những nữ sinh gửi thư tình cho tôi, tuy rằng ít hơn của Tôn Dập, nhưng cũng là những cô gái rất được. Vậy nhưng không biết vì sao, bọn họ ưu tú như vậy cũng không một ai khiến tôi hạ quyết tâm theo đuổi. Tôi có cảm giác, có bọn họ cũng tốt, không có cũng không thành vấn đề. Cũng không có một ai làm tôi thấy không có họ thì sống không kì đầu tiên cứ thế trôi qua, chúng tôi trong kí túc xá ở chung cũng rất tốt, nhưng tôi và em là thân thiết nhất, gần như luôn như hình với bóng, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau lên lớp rồi đến thư viện, khi lạnh thì cùng nhau đến phòng tắm nước nóng. Thi thoảng cũng có lúc rủ nhau trốn học, chỉ có khi học thể dục hay tham gia câu lạc bộ nào đó thì tôi và em mới tách nhau ra, những lúc đó em sẽ ở trong thư viện đeo tai nghe và đọc nhớ rõ có giờ thể dục, em ngồi xem chúng tôi chơi bóng, lúc cùng nhau ra về em đã hỏi “Chơi bóng rổ vui vậy sao? Trông cậu rất vui vẻ.”“Đương nhiên rất thích. Đừng bảo tôi cậu chưa động vào quả bóng bao giờ nha.”“Ừ, chưa từng. Ngay cả giờ thể dục, cũng chưa học bao giờ.”Tôi giật mình, quay sang nhìn em. Trên khuôn mặt ấy lại như cũ, không mang bất kì nét đau thương, khổ sở nào. Chỉ cảm thấy mờ mịt, chết lặng. Rồi tôi đột nhiên thấy xót thay cho em, chỉ biết rằng em bị bệnh, lại không nghĩ đến nghiêm trọng đến mức em không thể như những chàng trai khác, tận hưởng thú vui một lần chúng tôi bị đi học muộn, tôi kéo tay em ba chân bốn cẳng mà chạy, em lại bỏ tay tôi ra.“Cậu đi trước đi, tôi không chạy nổi.”Vì thế, tôi cùng em rảo bước thật chậm đến lớp học. Mặc dù đi chậm như vậy, lúc đến lớp học, em vẫn là cảm thấy khó xúc với em càng lâu tôi càng nhận ra thực chất em không lạnh lùng xa cách như vẻ bề ngoài. Chí ít thì đối với tôi, em để tôi thấy những biểu hiện khác trên gương mặt ấy. Như là sự hài hước, như là những lúc trầm lặng, ngồi đọc sách đến nửa ngày. Nhưng thực sự em không phải người dễ đến gần, dường như chỉ có tôi cùng mấy bạn học khác cùng kí túc xá mà thôi, những bạn học khác trong lớp cũng không thuộc diện thân thuộc với em. Em đối với người khác luôn có phép tắc, luôn như hòa, nhưng là vẫn có khoảng cách rất rõ lại, tôi lại kết bạn với rất nhiều người. Đặc biệt có mấy người cực thân, thỉnh thoảng sẽ ghé qua rủ nhau đi ăn, tiền thì chia đều. Mỗi lần ấy tôi đều kêu Tôn Dập đi cùng, em đến đó cũng chỉ chăm chú mà ăn phần đồ của mình, em vốn đã nói rất ít. Em cũng rất kén ăn, thường chỉ ăn một vài món có thể, no rồi thì ngồi nhìn chúng tôi trò chuyện, em có lẽ nói chỉ bằng một phần mười chúng dần tôi cũng không tham gia nhiều vào các câu lạc bộ nữa, chủ yếu tập trung vào việc làm quen với vài cô gái. Nhiều lúc cảm thấy thật mất hứng, ở cùng em vẫn là tốt nhất. Ở cùng em, tôi cảm thấy thực thoải mái, tính cách trái ngược bù lại rất hòa gian cách học kì mới có hai tuần nghỉ đông, nhiệt độ giảm đột ngột, nhiệt độ ngoài trời còn có 0 độ, có khi sẽ xuống tới độ âm. Khí hậu vùng Hoa Đông so với phương Bắc rất khác nhau. Nhiệt độ có khi âm từ 3 đến 8 độ, nhưng lại không có hệ thống lò sưởi, nói cách khác ở ngoài trời lạnh lẽo đến chết, ở trong phòng cũng không khác là bao, nhiều lắm thì là ít gió hơn mà thôi. Hơn thế không khí còn ẩm ướt hơn phương Bắc, đủ hiểu thế nào là lạnh lẽo thấu Dập sợ lạnh, ngày hôm sau liền đi mua áo lông, lớp ngoài lớp trong nhìn em hệt như một cục bông vậy. Chỉ là người em vốn gầy, mặc nhiều cũng không thấy mập ú, chỉ là đi lại có chút chậm. Ngày đó, cũng là ngày sau khi nhiệt độ giảm mạnh, em mua áo, rồi cả chăn nệm. Buổi tối trước lúc ngủ còn lấy cho tôi một túi chườm nóng, nước đã đun sôi, ủ trong tay. Hồi ấy trường không cho sinh viên sử dụng thiết bị dẫn điện, ấm điện cũng không luôn. Em đặt túi chườm vào trong chăn của tôi, lại trèo lên giường của mình, nói tôi không cần quá cảm kích, bữa trưa mai mời em là được rồi. Trông em mặc đồ dày cộp, leo lên leo xuống có chút dở khóc dở cười, liền giúp em leo lên. Không nghĩ em nhẹ quá như thế nên dùng lực hơi mạnh, cuối cùng lại hất em mạnh về giường, thật may phía kia là vách tường. Em thở hồng hộc, nói “Mặc nhiều như vậy tại sao vẫn thấy lạnh a…”Hình ảnh khi đó, tôi còn nhớ rõ như vậy, là vì bộ dáng em lúc đó thật sự rất buồn cười, thậm chí…đáng yêu, ừ, rất đáng yêu. Em bĩu môi oán giận, cúi đầu nhìn áo lông mình mặc, làn da trắng nõn cùng với màu ô-liu của áo lông phối lên nhìn rất đẹp, ít có ai mặc áo lông to xụ lại đẹp như thế. Thế nhưng em không biết thân nhiệt tôi cao, buổi đêm ngủ có khi còn đạp chăn ra, huống chi mẹ chuẩn bị đủ chăn cho tôi, không cần đến túi chườm. Nhưng là em đã làm nóng rồi mới đưa tôi, tôi cũng không muốn cự tuyệt. Ôm túi chườm được em chuẩn bị, nó khiến tôi thực sự thoải mái, không bao lâu liền say thật lâu, tôi vì thấy hơi lạnh mà tỉnh lại, hóa ra nửa đêm nóng quá lại đạp chăn ra, hiện tại chiếc chăn đang yên vị dưới sàn. Tôi lồm cồm bò xuống giường nhặt lại chăn, chuẩn bị lên giường ngủ tiếp. Vừa lúc đứng dậy, vô tình nhìn thấy đôi mắt em lộ ra đằng sau tấm chăn dày mà nhìn tôi. Trong phòng tối đen, nhìn thấy đôi mắt ấy làm tôi nhảy dựng lên. Sau lại cất tiếng hỏi.“Đã khuya như vậy sao còn chưa ngủ đi?”“Lạnh, không ngủ được.” Em nhỏ giọng buồn bực, em đắp nhiều chăn như vậy, áo lông cũng phủ lên, như thế nào vẫn thấy lạnh. Vừa nghĩ thế liền luồn bàn tay vào trong chăn của em xem thử, lại sờ thấy đầu gối của em, tựa như một khối băng. Tôi mặc quần ngắn áo ngắn không nằm chăn lâu như vậy, cơ hồ vẫn ấm hơn em rất nhiều. Chúng tôi hít vào một hơi, cùng lúc mở miệng, tôi hỏi sao em lại lạnh như thế, có phải bị cảm rồi không? Em lại hỏi tôi vì sao nóng như thế, có phải bị sốt? Tôi nói em thật ngốc, là em lạnh như băng nên mới thấy vậy. Em ủy khuất nghe tôi nói, bảo rằng từ sau khi phẫu thuật, đại khái có nhiều chuyện biến đổi, hai năm gần đây lúc nào cũng lạnh như thế. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của em vùi trong chăn, thương đến lạ. Hình như có chút cảm, cái mũi cũng sụt sịt. Do dự một lát, tôi hỏi hay là để tôi ngủ cùng? Em có thể xuống giường tôi, dù sao tôi cũng nóng đến đạp cả chăn ra. Em nghĩ nghĩ một lát, lại bảo tôi leo lên giường em, vì trên đó có thanh chắn, nằm dưới chắc chắn sẽ có người bị té xuống đất, hơn nữa, em đã mất rất lâu mới ủ cho chăn ấm lên một chút như vậy… Tôi liền leo lên, chui vào ổ chăn của em, thật sự bên trong không có chút hơi ấm nào cả, chân em lạnh băng, tôi chẳng hiểu sao em có thể chịu đựng lâu như thế. Giường thì nhỏ, tuy rằng thân em gầy, tôi cũng không béo, nhưng hai tên con trai cao trên mét tám cùng nằm lên, không khỏi phải nằm gần lại nhau. Tôi vừa đặt mình nằm xuống đã thấy một trận nóng, chăn thì dày như vậy, thân thể em lạnh dần trong chăn cũng có hơi ấm, cơ thể em mới thả lỏng hơn chút, cả người đều dựa vào tôi, không lâu sau tôi nghe được hơi thở đã trầm ổn của em. Tôi biết em ngủ rồi, khuôn mặt tựa lên vai tôi, sống mũi thẳng tắp, đôi môi có chút cong cong. Không nghĩ bộ dáng em khi ngủ trông trẻ con đến vậy, trong không gian nhè nhẹ tiếng ngáy của những bạn học khác, tôi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ…Tiếp đó hai tuần, trước lúc ngủ tôi đều lên giường em, ủ ấm chăn cho em trước sau đó quay về giường của mình. Nếu như để em tự ủ chăn, có lẽ là không thể. Như vậy, vì có thân nhiệt của tôi lưu lại, cùng với túi chườm nóng, giấc ngủ của em trở nên dễ dàng hơn, chí ít cũng không vì quá lạnh mà thao thức cả đêm. Có một vài lần, vì buồn ngủ quá, lười đứng lên, thế là ngủ luôn cùng em. Em ngủ ngoan lắm, hơi thở nhè nhẹ, lại cũng không nói mê. Chỉ là ôm chặt lấy tôi, dựa cả vào tôi, nên buổi sớm thức dậy, tôi cảm thấy thắt lưng có chút đau nhức Như là đã tìm thấy lối ra vậy. Ẩn nhẫn suốt một thời gian dài, vừa áp lực vừa bất an, chúng tôi cuối cùng cũng đến với nhau, tình yêu đến vô cùng ngọt ngào, thực sự thật hạnh phúc. Cảm giác tuyệt vời ấy tôi không thể mô tả được, chỉ có thể nói rằng, đó là khoảng thời gian hạnh phúc không gì sánh bằng. Nụ cười của Tôn Dập trở nên vui vẻ hơn, tâm tư cũng chậm dần mở rộng, nhưng em vẫn ăn hoa quả ướp lạnh. Việc lén đọc nhật kí kia tôi không nói cho em, nhưng nhìn thấy em ăn thứ đó tôi lại bóng gió mà hỏi."Sao lại thích hoa quả lạnh như vậy, rất ngon sao?"Em cười cười, đáp "Cũng không hẳn, mỗi lần đi siêu thị thấy liền mua, bây giờ đã quen. Hương vị cũng rất ngon mà."Tôi thở phào nhẹ nhõm, em ăn hoa quả ướp lạnh là vì thói quen, cũng không phải vì nguyên nhân ngu ngốc kia nữa. Hiện tại tôi và em cùng nhau, em sẽ hạnh phúc hơn đúng không?Quãng thời gian ấm áp kéo dài không lâu, tiết trời bắt đầu trở buổi sáng xuống khỏi giường, lại theo thói quen tới nhìn em, em vẫn còn đang ngủ, ban đêm xoay qua xoay lại không ngủ được, đến sáng lại không tài nào dậy sớm. Lấy tay xoa xoa mái tóc mềm ấy, lại làm em tỉnh, mở mắt ra nhìn tôi. Tôi cười thầm, vô tình phát hiện ổ chăn của em căng phồng, chỗ bụng còn phình lên một bọc lớn, liền đùa em "Này, em mang thai con chúng ta từ bao giờ thế? Đã lớn thành như vậy rồi."Em trừng mắt nhìn tôi, bật cười, từ trong chăn lấy ra một cái gối ôm."Em có thói quen, đi ngủ thì phải ôm thứ gì đó, nếu không sẽ không ngủ được."Thể nào trước đây lúc tôi nằm cùng, em cả đêm đều ôm lấy tôi, không nghĩ rằng đây là do thói quen, tự nhiên cảm thấy hụt hẫng. Thật lâu về sau tôi mới biết rằng khi ngủ nếu cần ôm vật gì đó, đó là do cảm giác thiếu an toàn, làm như thế sẽ giúp thoải mái hơn và đi vào giấc ngủ dễ dàng đêm bình thản buông xuống, chúng tôi ngồi xe tới khu phố trung tâm dành cho người đi bộ, ở đây có rất nhiều người nước ngoài, vốn cũng đã vô cùng huyên náo, khắp nơi là những cửa hàng lưu niệm, quà tặng được gói bọc đẹp quảng trường còn có một sân khấu lớn, người biểu diễn đang ra sức thu hút những ánh nhìn của người qua lại, vừa có thể chơi lại có phần quà, cho nên mọi người tụ tập lại rất đông. Rất tự nhiên mà quay qua nhìn em, em đang rướn lên để nhìn qua lớp người chật chội, hai tay đút trong túi áo. Tôi cũng mặc áo dài tay, vì thế liền dùng ngón trỏ tiến vào trong túi áo em, tìm nắm lấy bàn tay giác được người em thoáng run lên, đôi mắt vẫn nhìn về đám đông phía trước nhưng chắc chắn không quan tâm đến màn biểu diễn nơi đó. Sửng sốt vài giây, em cúi đầu, khóe miệng chậm chậm vẽ lên một nụ cười. Nụ cười ngọt ngào rung động lòng người, em cũng không biết, tôi đã ngây ngốc nhìn mãi nụ cười tôi cứ như vậy dùng tay áo mà che, lại lợi dụng trời tối mà nắm tay nhau đi dạo thật lâu. Tối đó chơi trò gì tôi cũng không nhớ rõ, chỉ có nụ cười trên khuôn mặt em là không thể nào quên, tựa như một đứa nhỏ vui vẻ nắm lấy bàn tay tôi, bước qua dòng người ngang dọc trên mười giờ tối, trời lấm tấm mưa phùn, những người dạo chơi ở đây cũng vì thế mà bị ảnh hưởng, chúng tôi cũng định quay về, vì trời mưa sẽ khiến em rất khó chịu. Tuy rằng em nói bệnh cũng đã qua, chỉ là đi mưa có chút không thoải mái, nhưng tôi sao lại không biết mọi chuyện không phải đơn giản như thế. Mỗi lần mưa là mỗi lần em đau nhức, ngay cả ngồi còn khó, trông rất thống trên chuyến xe buýt số 3 trở về trường, chiếc xe cũ kĩ vắng vẻ, trên xe chỉ có vài ba hành khách mệt mỏi ngủ gật, chúng tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Vì chiếc xe đã cũ, những âm thanh cũ mòn ấy cũng vang theo khắp đường đi, gặp đoạn đường xóc nảy thì từ từ mà đi. Người tài xế bật đài lên, vô tình là một ca khúc Giáng Sinh, nhẹ nhàng đến não nề. Tôn Dập đưa mắt nhìn những hạt mưa lất phất bên ngoài cửa kính, trong màn đêm thi thoảng sáng lên một tia chớp. Biểu tình vui vẻ của em chẳng còn sót lại chút nào, khuôn mặt lại trở nên trầm mặc như ngày thường, chỉ là so với bình thường càng thêm lãnh đạm, càng thêm buồn bã đơn độc... Em như vậy là sao? Có phải thân thể bắt đầu khó chịu hay không? Tôi thấp thỏm không yên, lại thấy thương em quá, chạm vào đôi bàn tay trong túi áo, lại thấy nó đã lạnh đến thấu xương. Tôi đem bàn tay em xiết chặt, em cũng không hề động, chỉ là cũng áp chặt vào lòng bàn tay tôi. Ngay khoảnh khắc đó tôi nhận ra rằng bản thân sẽ không thể sống thiếu em, nếu như ai đó muốn mang em đi khỏi tôi, chi bằng để tôi chết sẽ đỡ đau khổ hơn ngàn vạn về trường rất xa, tay chúng tôi nắm chặt, ở hàng ghế sau cùng hôn môi. Xin lỗi em, tôi chỉ biết làm cách này để giữ em lại bên mình, sợ rằng tương lai em kì vọng vĩnh viễn cũng không có được, dưới ánh mặt trời rực rỡ tôi sẽ không thể nắm tay em bước đi. Mặc dù cái nhìn đã thoáng hơn nhưng xã hội này vẫn cổ hủ như cũ, tôi sợ chúng tôi sẽ không chống đỡ nổi những định kiến tai ác, mặc dù chúng tôi ở bên nhau là vì tình yêu, nhưng tình yêu trong xã hội này có nghĩa lí gì chăng? Đối với nhiều người mà nói, yêu, chỉ là làm cho cuộc sống đỡ tẻ nhạt mà thôi, khi có tuổi sẽ tìm một người để chung sống. Đồng tính luyến ái có lẽ chỉ là trò cười của bọn họ trong những cuộc nhậu, những gì chúng tôi coi là cả sinh mệnh đó, đối với bọn họ chẳng đáng một xu. Bởi vậy, xin để chúng tôi cứ thế mà yêu nhau, không cần được đưa ra ánh sáng, chỉ cần, đừng để tôi mất trở lạnh, tôi cũng bắt đầu công việc ủ chăn cho em, chỉ là sau đó không về giường của mình nữa, trước đây cảm thấy giường hơi nhỏ, giờ chỉ mong nó nhỏ thêm một chút. Mỗi tối ôm em đi vào giấc ngủ, sáng vừa mở mắt ra cũng nhìn thấy em đầu tiên, đó là điều khiến tôi thấy hạnh thoảng cũng có khi em thức dậy trước tôi, lúc tôi vừa mở mắt sẽ thấy đôi mắt em đang nhìn mình, "Facing the morning eye to eye", thực sự rất ngọt ngào, tôi lại nhớ đến câu nói đó. Chỉ là, kì nghỉ đông rất nhanh cũng tới, chúng tôi đều buồn rầu không thôi, nhưng không có cách nào khác, chuyện gì tới rồi cũng phải tôi tại nhà vệ sinh của trạm xe lửa gắt gao ôm lấy nhau, cố sức cảm nhận hơi ấm đối phương, ai cũng luyến tiếc không cùng, em nặng nề hôn lên trán tôi, nhẹ giọng nói "Gọi điện thoại cho em." sau đó kéo hành lí đi không ngoảnh lại. Nhìn em đi thật lâu, tôi vội vàng nắm chặt tấm vé trong tay, chạy về hướng chuyến xe của đã mua một phiếu gọi điện đường dài, mỗi ngày đều chạy sang khu bên cạnh để gọi điện cho em, thường nói vài giờ liền. Mỗi lần đều rét run quay về nhà, còn phải nghĩ lí do nói dối mẹ, thật sự là mệt vô cùng."Anh gọi suốt như thế, cuối tháng nhìn hóa đơn thể nào mẹ cũng làm thịt anh, lần sau để em gọi.""Không sao không sao, anh là ở bên ngoài gọi điện cho em, ở nhà mà ngày nào cũng gọi điện cho em mẹ không nghi mới lạ. Gia đình em không nghi gì sao?""Bọn họ đâu quản em, em ở lầu trên còn bọn họ lầu dưới. Hơn nữa bọn họ về quê người kia đã hai ngày rồi."Tôi đương nhiên biết "người kia" là ai, nhưng vẫn là bị giật mình. Năm ấy là năm cuối của thế kỉ 20, khắp thế giới vô cùng náo nhiệt, phấn khích đón chờ thế kỉ mới, em thế nhưng lại cô độc trong căn nhà hỏi "Sao em không đi cùng? Bọn họ không đưa em đi sao?""Em trước kia từng tới một lần rồi, người nhà bên đó có vẻ không thích, một mình vẫn tốt hơn."Giọng nói em vang lên không chút cảm xúc lại cũng đúng, tính cách em như vậy, đến nhà những người kia sẽ không biết a dua nịnh hót, cũng không lấy lòng ai, em ít nói như vậy, có lẽ bọn họ cũng không vui vẻ gì. Em thật là một đứa nhỏ quá ngốc, nhưng vẫn khiến người khác thương. Chỉ là, tôi không đành lòng khi biết em một mình đơn độc trong khi xung quanh là sự huyên náo, vồn vã như thế. Tôi quyết định thương lượng với tôi thật sự là mến em nhiều, nghe tôi kể về hoàn cảnh gia đình em, mẹ lại càng thương em hơn. Cùng trò chuyện một lúc lâu, mẹ hỏi "Sao không bảo Tôn Dập đến nhà mình mà con phải đến nhà thằng bé?"Tôi nói "Thân thể cậu ấy không tốt, ba cậu ấy không cho đi lại nhiều, kì nghỉ hè vừa rồi cũng mới mổ lại."Cuối cùng mẹ cũng đồng ý để ngày mùng ba tôi qua bên ấy. Kì thực để em sang đây cũng không khó khăn gì, ba em ngoài cho em tiền cũng chẳng đoái hoài gì đến em, nhưng là, tôi không muốn để em một mình kéo hành lí ngồi trên xe lửa đón giao thừa. Thoạt nhìn giống như cần nơi nương tựa, rất đáng thương. Hơn nữa cũng là vì muốn cho em bất ngờ, lại cũng muốn nhìn nơi em đã sống bao nhiêu năm qua như thế nào. Trong lòng thấp thỏm thế rồi năm mới cũng đến, như lệ cũ, mùng một sẽ đi thăm ông bà nội, mùng hai là ông bà ngoại, mùng ba ăn tiệc ở nhà cậu...Sau khi ăn ở nhà cậu xong, tôi liền vội vã xách theo hành lí bước lên chuyến xe lửa, tới gặp người tôi về địa chỉ nhà em, có một sự việc nhỏ liên quan đến nó. Mấy ngày liền tôi đau đầu vô cùng, không biết làm thế nào lấy được địa chỉ nhà em. Mở miệng hỏi, em nhất định sẽ đoán được ý định này, thật may ngày đó, em gửi đến cho tôi một phong thư. Phải nói, thông minh đúng chỗ rất có ích. Nhìn dòng chữ nắn nót trên lá thư, tôi mừng rỡ đến phát điên, lăn lộn trên giường mà cười. Mở phong thư ra là một tấm thiệp rất đơn giản với lời chúc như thế này "Hạo Nhiên, thế kỉ này may mắn nhất là gặp được anh. Sang thế kỉ sau, chúng ta vẫn sẽ cùng một chỗ. Dập." Lúc đó cầm tấm thiệp trên tay mà tôi thấy ngọt ngào không thôi, đứa ngốc, nhất định sẽ cùng một chỗ, vĩnh viễn cùng một hiện giờ xem ra, tình yêu của chúng tôi lúc ấy chẳng mang chút khiếm khuyết, nhưng "vĩnh viễn cùng một chỗ" hiển nhiên từ đầu tới cuối cũng là tôi tự huyễn hoặc mình mà thôi. Chuyến đi dài cũng không khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, trên đường đi cứ nghĩ mãi đến việc em trông sẽ thế nào khi nhìn thấy tôi, em có vui đến mức chạy ngay lại mà ôm tôi không? Bất qúa, nhà em cũng không khó tìm, xuống xe lửa đi thêm không lâu là là một khu căn hộ cao cấp, xung quanh rất đẹp, khắp nơi đều được bao phủ trong lớp tuyết trắng. Mặc kệ phong cảnh xung quanh, rất dễ dàng tìm thấy nhà em, ấn chuông cửa...Hình như đi vắng cả, không có ai ra mở cửa. Nghĩ lại mới thấy trước đó nên báo cho em biết, nhỡ như em không có ở nhà. Nhưng hiện tại đã muộn rồi, không lẽ tôi đi ngủ trọ một đêm, sáng hôm sau đi xe lửa trở về nhà? Tôi đây cũng giỏi hành hạ mình quá. Huống hồ sau khi về không biết phải ăn nói thế nào với mẹ. Lúc trước tôi có bảo "Tôn Dập khóc lóc đòi con sang với cậu ấy", hiện tại phải giải thích làm sao. Tôi thở dài thườn thượt ngồi trên túi hành lí, chẳng biết phải làm sao, phương Bắc lạnh đến nỗi thân nhiệt tôi như thế cũng không là gì, đang định đứng dậy bỏ đi lại nghe thấy tiếng bước chân tới gần mình...Tiếng bước chân ấy quen thuộc quá, là Tôn Dập. Thể loại Hiện đại, nhất thụ nhất công, ngược luyến, kinh điểnNgười dịch Kem Một câu chuyện tình yêu dẫu cả hai đã biết trước là sẽ không thể cùng nhau đi tới cuối đường nhưng đã trãi qua biết bao nhiêu lần vẫn không thể bỏ qua gian trước khi em đi, cả hai nỗ lực ở bên nhau, cũng từng mong chờ, từng khổ đau, và cả yêu thương...Hôm nay bỗng nhớ tới em còn đang say ngủ, trái tim tôi vẫn như cũ tràn đầy ái tình trao tôi yêu, mong cho em nơi thiên đường thật bình yên. Tác giả Thể loại Truyện Ngược, Đam MỹNguồn thái FullSố chương 18Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Hiện đại, nhất thụ nhất công, ngược luyến, kinh điểnNgười dịch Kem Một câu chuyện tình yêu dẫu cả hai đã biết trước là sẽ không thể cùng nhau đi tới cuối đường nhưng đã trãi qua biết bao nhiêu lần vẫn không thể bỏ qua gian trước em đi, cả hai nỗ lực ở bên nhau, cũng từng mong chờ, từng khổ đau, và cả yêu thương...Hôm nay bỗng nhớ tới em còn đang say ngủ, trái tim tôi vẫn như cũ tràn đầy ái tình trao tôi yêu, mong cho em nơi thiên đường thật bình yên. Giới Thiệu TruyệnThể loại Hiện đại, nhất thụ nhất công, ngược luyến, kinh điểnNgười dịch KemMột câu chuyện tình yêu dẫu cả hai đã biết trước là sẽ không thể cùng nhau đi tới cuối đường nhưng đã trãi qua biết bao nhiêu lần vẫn không thể bỏ qua gian trước khi em đi, cả hai nỗ lực ở bên nhau, cũng từng mong chờ, từng khổ đau, và cả yêu thương…Hôm nay bỗng nhớ tới em còn đang say ngủ, trái tim tôi vẫn như cũ tràn đầy ái tình trao tôi yêu, mong cho em nơi thiên đường thật bình Sách Chương

người yêu tôi đã ra đi mãi mãi